Thứ Tư, ngày 27/09/2023 08:37:28 SA

Liệu có thể đổi đời từ sân bóng phong trào?

Liệu có thể đổi đời từ sân bóng phong trào?

Kể từ khi sân bóng đá cỏ nhân tạo phát triển từ thành phố Hồ Chí Minh lan rộng ra khắp cả nước hơn chục năm nay, bóng đá quả thật phát triển mạnh mẽ. Sân bóng không chỉ là nơi rèn luyện sức khỏe, mà còn là nơi các cầu thủ chuyên “đá” kiếm sống. Đây cũng là một trong những cách để những người có đam mê đá bóng  có cơ hội đổi đời từ niềm đam mê của mình.

Bắc đá 7, Nam đá 5

TP. HCM là cái nôi của bóng đá quốc gia. Trước khi sân cỏ nhân tạo nở rộ, bóng đá TP.HCM chủ yếu đá sân 11 người như bóng đá chuyên nghiệp. Nhiều cầu thủ nghiệp dư đá phủi nhưng thu hút sự chú ý của các tuyển trạch viên; và sau này trở thành cầu thủ chuyên nghiệp; chẳng hạn như Lư Đình Tuấn, Giang Thành Thông, Lưu Ngọc Hùng hay Nguyễn Ngọc Thanh…

Sau này, do quỹ đất quá lớn và chi phí thuê mặt bằng cao; những sân cỏ có thể chứa 11 người đã không còn phổ biến. Một số nhà đầu tư chớp thời cơ mở hàng loạt sân bóng đá cỏ nhân tạo cho năm cầu thủ.

Hình thức thi đấu này gần giống như futsal và rất phù hợp với tố chất của người Việt Nam; nên ngay lập tức trở thành trào lưu, thu hút đông đảo giới trẻ từ công nhân viên chức đến cầu thủ chuyên nghiệp.

Liệu có thể đổi đời từ sân bóng phong trào?

Khi bóng đá TP.HCM bắt đầu rộ lên những đội bóng “lông bông” đông đảo nhất Việt Nam thì đây cũng là lúc mô hình đá sân cỏ nhân tạo bắt đầu lan rộng trên cả nước; với “biến thể” ở miền Bắc là đá sân 7 người.

Có thể nói bóng đá phong trào hoạt động không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến nửa đêm. Nhiều sân bóng hoạt động hết tần suất để phục vụ hàng chục ngàn người đam mê bóng đá muốn rèn luyện sức khỏe. Cũng từ sân phong trào, nhiều cầu thủ “đá phủi” bắt đầu đổi đời.

Kiếm sống được nhờ thành “sao phủi”

Một cầu thủ “phủi” chuyên nghiệp tất nhiên không chỉ phải khoác áo 1, 2 đội. “Đá phủi” chuyên nghiệp có giá chuyển nhượng;  lương cố định và phí ra sân.

Hồ Chí Minh, bóng đá phát triển và hệ thống giải đấu quy mô lớn được tổ chức hàng năm thuộc dạng hàng đầu cả nước, có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn trận mỗi ngày. Mỗi trận, họ được trả 200.000-300.000 đồng. Thế giới đá phủi rất đông nhưng tổng cộng chỉ có khoảng 50 người – 70 người được coi là có danh tiếng và trở thành “ngôi sao” trong giải vô địch đá phủi này.

“Đá phủi” cũng phân chia đẳng cấp không khác gì bóng đá chuyên nghiệp. Ngay cả dân bóng đá ăn tập đàng hoàng, chơi cho các CLB hàng đầu V-League nhưng thỉnh thoảng xách giày ra sân phong trào và thua tan nát cũng là điều bình thường.

Đá phong trào, làm việc nhà nước

Khác với ngày trước vốn chỉ xem bóng đá phong trào là để rèn luyện sức khỏe; hiện nay, từ Bắc chí Nam, bóng đá “phủi” tạo ra rất nhiều cơ hội việc làm cho những cầu thủ không chuyên nhưng đá hay và chịu khó. Dân phong trào hay gọi những cầu thủ chuyên xách giày đi “đá phủi” nuôi sống bản thân và gia đình bằng cụm từ “thánh bào”; vì phần lớn thời gian trong ngày; họ chỉ lăn lộn trên sân bóng hoặc vừa đá vừa đi làm nhưng theo hình thức bán thời gian.

“Nhiều bạn trẻ chơi bóng phong trào giỏi có điều kiện phát triển nghề nghiệp tốt hơn; từ sân bóng đi thẳng vào các công ty, doanh nghiệp có ông chủ mê bóng đá. Có người làm nhân viên bảo vệ; nhân viên bán hàng hoặc tốt hơn là làm cán bộ văn phòng, lãnh đạo cấp phòng.

Cách đây vài năm, khá nhiều cầu thủ “đá phủi” được bố trí làm việc bán thời gian trong hệ thống khách sạn hay nhà hàng… Còn bây giờ, từ hệ thống siêu thị Citimart, Co.opmart đến các ngân hàng như Vietcombank, BIDV, Eximbank…; thậm chí là cơ quan, doanh nghiệp nhà nước, nơi đâu cũng có “sao phủi” đầu quân.

“Ngoài lương căn bản như mọi nhân viên khác; họ được trả tiền tập luyện, thi đấu cũng như tiền thưởng thắng trận. Đi “đá phủi” một tháng thu nhập 15 – 20 triệu đồng là bình thường.

Trích dẫn từ Nld.com.vn
Bich Oanh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *